Cô bé gầy liễu ngày xưa bao anh đón đưa, Cũng thôi hờn dỗi, Và không còn bóng dáng, Cậu bé bị phản bội Anh chàng ôn thần ngày đó, Cũng đã bỏ đi rồi Mọi thứ đã hết, như một cuộc tình chia đôi, thôi thì cũng phải đành thôi
Em Sẽ Quên. Bích Phương . 119,651 người yêu thích. Phát ngẫu nhiên. Thôi. Giang Hồng Ngọc . 04:43. Tạm Biệt Anh. Trang Pháp . 04:17. Khóc Thêm Lần Nữa (Cover) P.M Band . 03:13. V-Pop. Top 100 Nhạc V-Pop Hay Nhất MONO , Vương Anh Tú , Hương Ly , Khắc Việt . Ballad Việt Ngày Nay Hà Nhi , Khải
Chỉ cần anh nói một câu thôi, em sẽ bám theo anh suốt cuộc đời. Em chán thả thính rồi. Anh cưa đi để em đổ. Em thích thứ lấp lánh, thích cả matcha xanh, quên chưa nói anh biết, em cũng cực thích anh. Bao nhiêu ánh mắt đong đưa, bao nhiêu thính nữa mới lừa được anh.
Hôm nay rất vui vì chúng ta tổ chức tiệc cưới như mong muốn. Anh hy vọng từ nay về sau, cho đến già chúng ta vẫn bên nhau. Anh mong luôn có em bên cạnh". Trong khi những lời nói của Anh Tú khiến ai cũng xúc động, thì cô dâu Diệu Nhi vẫn không quên lầy lội. Cô chia sẻ: "Có
TP.HCM, ngày 19/10 Trời mưa rả rích từ sáng sớm thành ra con ciu cứ nhúc nhích. Bỗng tin nhắn zalo vang lên. Ồ thì ra là của 1 em gái lâu rồi không gặp. Em nhắn: "Anh quên em rồi sao?" Tôi đáp: "Bữa giờ công việc anh lu xu bu quá. Hay hôm nay, mình gặp nhau 1 cái đi" Và đương nhiên em đồng ý
Đừng bắt em phải quên là câu chuyện về gia đình Ngân ( Quách Thu Phương) và Luân (NSƯT Hoàng Hải). Hai vợ chồng đã đi qua hơn 20 năm gắn bó cùng cô con gái tên Ngọc (Quỳnh Kool) đang lứa tuổi trưởng thành. Ở tuổi ngoài 40 với đủ những tiêu chí để hạnh phúc, cuộc hôn nhân "ở bên nhau như một thói quen" đã tạo nên nhiều sự mâu thuẫn.
Trẻ em (Children) là một chủ đề quen thuộc trong đời sống hằng ngày. Như vậy, The IELTS Workshop đã cung cấp cho bạn bộ từ vựng chủ đề Trẻ em (Children) trong tiếng Anh. Hi vọng các kiến thức này, cũng như bộ tổng hợp từ vựng IELTS theo chủ đề sẽ giúp ích bạn trong
Al1VE. Ca khúc Em Sẽ Quên do ca sĩ Hương Tràm thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Trẻ. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát em se quen mp3, playlist/album, MV/Video em se quen miễn phí tại Bài hát Em Sẽ Quên - Hương Tràm Trong cơn mơ, đem tình yêu trở về Tình yêu có anh quay trở về Mình tay trong tay, vui đùa mê say Thoáng phút chốc tan biến ngay Anh yêu ơi, con đường ta đã qua Giờ êm ấm thôi vắng nhau rồi Từ khi anh đi, phố kia như quên đi Có ai đó nhớ ai ướt mi Đến bao giờ em biết rằng mình Dù có cố quên hết nhưng sao bóng hình anh vẫn ở lại Và đến phút cuối đó em như người ngốc nghếch thôi Vì khi đó em đánh mất anh trong vòng tay về nơi gió mây Có khi nào anh nhớ một người Người đã đến bên anh như em bước về nơi cuối đường này Lời nói dối lúc trước anh quên còn em vẫn mong Có anh tìm về quá khứ trong vòng tay của em thật gần Em không tin, cho dù trong giấc mơ Tình yêu với anh quá ơ thờ Thì xin đêm nay, ghé qua như mưa bay Trái tim sẽ bớt đau nhói thêm Đến bao giờ em biết rằng mình Dù có cố quên hết nhưng sao bóng hình anh vẫn ở lại Và đến phút cuối đó em như người ngốc nghếch thôi Vì khi đó em đánh mất anh trong vòng tay về nơi gió mây Có khi nào anh nhớ một người Người đã đến bên anh như em bước về nơi cuối đường này Lời nói dối lúc trước anh quên còn em vẫn mong Có anh tìm về quá khứ trong vòng tay của em thật gần Đếm một ngàn ngôi sao nguyện cầu Hạnh phúc đó luôn luôn bên anh với tình yêu mới ngọt ngào Và đến lúc nắng ấm ngang qua rồi em sẽ quên Sẽ quên một người mãi mãi Cho dù em vẫn yêu thật nhiều
Giấu hêt đi giọt lệ đừng buồn em ơi phải chăng kiếp sao lại gặp nhauChẳng có gì phải buồn phiền ở trên môiLà do em chọn hết thôiThời con gái áo bà ba bước đi theo chaTrong xóm ngó ra là nhà anhTuổi thơ lớn dần người ta đến đưa em vềTừ nay không còn thấy nhauThêm vòng hoa trên đầu người đâu còn nhớ đến cái người năm xưaGiữa buổi trưa trời mưaCây cầu tre vắng bóng một ngườiCách xa 1 đời muốn nói thêm ngàn lờiLà sông trôi nhanh là em sẽ quên anhĐêm mồ côi vì tình mình yêu mình giữ chẳng có còn chi đâuHứa chi vài câu để giờ đây 2 đứa không thànhThế thôi đành rồi anh thấy sau này rồiLà sông trôi nhanh là em sẽ quên anhSao em yêu lại khóc khi em đi xa màCon tim anh phút chốc khi được nhận ra làLà bao nhiêu năm qua tình cảm từ đây đôi ta phải phai nhoàAnh đâu biêt cầm viết cần thiết vẽ hình aiEm như 1 trang giấy trắng thì câu có hình saiĐời em phiêu bạc anh đây rất tiếc đã không còn em không còn may mắn 2 bàn tay trắng đêm đường khuya vắng anh vẫn chờ emThời con gái áo bà ba bước đi theo chaTrong xóm ngó ra là nhà anhTuổi thơ lớn dần người ta đến đưa em vềTừ nay không còn thấy nhauThêm vòng hoa trên đầu người đâu còn nhớ đến cai người năm xưaGiữa buổi trưa trời mưaCây cầu tre vắng bóng một ngườiCách xa 1 đời muốn nói thêm ngàn lờiLà sông trôi nhanh là em sẽ quên anhĐêm mồ côi vì tình mình yêu mình giữ có còn chi đâuHứa chi vài câu để giờ đây 2 đứa không thànhThế thôi đành rồi anh thấy sau này rồiLà sông trôi nhanh là em sẽ quên anhMột lòng thương nhớ người taDần xa bóng ai qua cầuBuồn thì ngó bên sôngCó ai có ai về khôngThêm vòng hoa trên đầu người đâu còn nhớ đến cái người năm xưaGiữa buổi trưa trời mưaCây cầu tre vắng bóng một ngườiCách xa 1 đời muốn nói thêm ngàn lờiLà sông trôi nhanh là em sẽ quên anhHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum
“Mạc Hàn, anh có từng thích em dù chỉ một chút không?” Lạc Hy hỏi anh, đôi mắt đã mù mất một bên chăm chú nhìn anh, làm anh khó chịu quay lại lấy chân đạp lên đầu cô gái đang quỳ trên sàn, cũng chính là Lạc Hy, làm mặt cô đập mạnh lên sàn nhà lạnh ngắt. “Cô nghĩ cô có quyền nói chuyện với tôi?” Mạc Hàn lạnh lùng nhìn cô, một tuần nay cô luôn hỏi anh những câu hỏi tương tự vậy, làm anh càng ngày càng khó chịu. Lạc Hy không nói gì nữa, yên lặng lấy tay phủi phủi chút bụi trên đầu đi rồi lấy tay quệt đi vệt máu mũi vừa chảy ra, nhưng càng lau càng chảy nhiều máu hơn, Mạc Hàn vì không muốn nhìn thấy cô nên đã ra ngoài, anh cũng không quên cho người mang khay thức ăn mốc meo vào cho cô. Người đưa cơm vào thấy cô đang ngồi lau máu mũi thì ngứa mắt, cầm khay cơm bốc mùi đổ lên đầu Lạc Hy, thấy cô không thèm phản ứng lại thì tức giận, cũng chỉ là rác rưởi mà lúc nào cũng tỏ vẻ! Cô ta tức giận đạp mấy nhát vào bụng Lạc Hy, Lạc Hy đang lau máu mũi, bị đạp đến máu mồm cũng phun ra, nhưng cô vẫn không thèm phản ứng lại cô ta. Người đưa cơm càng tức giận, đạp mạnh vào mặt Lạc Hy rồi đi ra ngoài. Lúc trước người yêu của Mạc Hàn – Khả Văn vì thấy Lạc Hy ôm Mạc Hàn mà hiểu lầm, kiên quyết đòi chia tay, đến nay đã được mấy tháng họ vẫn chưa quay lại với nhau, Mạc Hàn tức giận nên cũng giam Lạc Hy lại mấy tháng để tra tấn cô, cho Khả Văn thấy đó chỉ là hiểu lầm, dần dần Khả Văn cũng nhận thấy đó chỉ là hiểu lầm nên đang qua lại với anh như trước, cũng đồng nghĩa với việc Lạc Hy sắp được thả, nhưng cô biết dù có được thả khỏi địa ngục trần gian này, cô cũng sẽ gặp phải địa ngục trần gian khác, trở về cũng cha dượng vũ phu chịu đánh đập, bạn bè ghét bỏ xa lánh, ít nhất ở nơi này cô còn được ăn uống’, cô không muốn trở về với cha dượng, ở với lão, cô sớm muộn gì cũng bị đánh chết. Lạc Hy vào nhà tắm’ lấy nước rửa mặt và lau tóc, Mạc Hàn đối xử với cô không khác nào với chó, anh bắt trước mặt người khác cô chỉ có thể quỳ, ăn phải ăn đồ ăn thừa, ở trong một căn phòng tối tăm không có ánh sáng, lâu lâu anh đi chơi về với Khả Văn, tậm trạng vui vẻ sẽ ném cho cô chút gì đó như một chiếc váy mới, dù không quá hai ngày lại bị bẩn vì bị anh đẫm đạp. Những lúc công việc gặp bất lợi hay cãi nhau với Khả Văn, Lạc Hy lại được anh đem ra trút giận, nhưng Lạc Hy chưa từng hận anh, có lẽ anh là người duy nhất trên thế giới này đem cho cô một vài ấm áp ngắn ngủi, đối với anh điều đó chẳng là gì nhưng đối với cô đó là một điều vô cùng to lớn, anh là thiên sứ của đời cô. Mạc Hàn bắt Lạc Hy uống một loại thuốc mà cứ mỗi tháng phải uống một viên, nếu không sẽ đau đến chết đi sống lại, đã ba ngày quá hạn uống thuốc mà anh vẫn chưa đưa, Lạc Hy có thể cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đang nát vụn, máu mũi chảy ngày càng nhiều, rửa mãi không hết, Lạc Hy thấy vậy nên cũng kệ, co ro nằm trên sàn nhà lạnh băng vào mùa đông để ngủ, cả người xanh xao đến đáng sợ, có lẽ tử thần đang vẫy gọi cô, đến một thế giới mới, một vùng đất mới nơi không có cha dượng, không có Khả Văn, chỉ có cô với anh? Lạc Hy tỉnh dậy, không biết cô đã ngủ bao lâu, không biết bây già là ban ngày hay ban đêm, nhưng cô biết cô vẫn còn sống, tiếp tục kéo dài chuỗi ngày đau đớn. Tay chân Lạc Hy đã mất hết cảm giác, con mắt chưa mù mông lung nhìn vào bóng đêm vô tận, cô thấy được Mạc Hàn khi bảo vệ cô khỏi cái tát của cô bạn cùng lớp, nghe được giọng anh nói “Đừng sợ.” dù chỉ xảy ra cách đây vài tháng nhưng cô cứ ngỡ đã nửa đời người, chắc cả đời này cô sẽ không được nghe câu nói đó của anh nữa, giọng nói ấm áp, giọng nói của thiên sứ. Dường như khi con người sắp chết, họ sẽ nhớ lại những chuyển đã qua, Lạc Hy cũng vậy, cô nhớ về những câu truyện khi cô còn nhỏ mẹ vẫn thường kể mỗi tối, đến tận bây giờ từng câu từng chữ vẫn in đậm trong tâm trí của cô. “Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình quý tộc có hai người con gái, người chị gái xấu xí và xấu tính, luôn ghen ghét với cô em gái xinh đẹp tốt bụng của mình. Cô em gái bị chị mình hãm hại đủ cách, bị bắt phải làm việc nặng nhọc nhưng cô chưa từng oán trách. Một hôm, hoàng tử có việc phải đi qua, nghe được giọng hát say mê của người em gái nên đem lòng yêu nàng, nói muốn cưới nàng, người chị gái nghe được thì ghen ghét, tìm mọi cách để ngăn cách họ, nàng ta muốn hoàng tử cũng phải cưới mình, hoàng tử vốn là người chính nghĩa, thấy người chị gái ngang ngược độc ác thì ghét bỏ, cầu hôn người em gái đồng thời ban lệnh khiến người chị thành thường dân rồi chàng cùng người em gái sống hạnh phúc mãi mãi.” Kể xong câu truyện cổ tích, mẹ hỏi Lạc Hy, “Con nghĩ trong câu truyện này ai là kẻ xấu?” Lạc Hy ngây thơ nói, “Người chị gái là người xấu!” Mẹ xoa xoa đầu cô, đôi mắt mẹ đượm buồn, “Người chị gái cũng rất đáng thương, cô ta cũng yêu hoàng tử, nhưng chàng chưa từng đoái hoài tới, vì cô ta xấu xí, xấu xa.” Rất lâu sau đó, khi mẹ mất rồi Lạc Hy cũng không hiểu, tại sao người chị gái lại đáng thương, nhưng cô cũng dần nhận ra, mẹ dường như kể về câu truyện của mình vì trước khi chết, mẹ nói với cô, “Mẹ đi tìm hoàng tử của mình đây.” Căn phòng tối tăm được mở ra, Mạc Hàn sau khi đi du lịch ba ngày với Khả Văn cũng trở lại, anh luôn có cảm giác mình đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng, anh đi đến căn phòng mốc meo tối tăm giam giữ Lạc Hy, anh thấy cô nằm trên vũng máu đã khô, cô không hề ngồi dậy chào anh như trước, bờ vai gầy guộc vẫn còn nhấp nhô, cho thấy cô còn sống, nhưng cũng dường như sắp chết. “Lạc Hy?” Mạc Hàn đi tới nâng Lạc Hy dậy, anh cảm dường như nhận ra người anh đang ôm có thể ám ảnh anh cả đời. Trong cơn mơ sảng, Lạc Hy nghe thấy tiếng Mạc Hàn, giọng nói không còn lạnh lùng như trước nữa, có lẽ cô sắp đến được nơi chỉ có cô và anh, thấy được ánh nắng mặt trời ấm áp mà từ lâu cô đã quên mất cảm giác khi chạm vào nó như thế nào, có lẽ cô sắp được giải thoát. “Mạc Hàn, anh có yêu em không?” Lạc Hy cố gắng nói cho thật trôi chảy, vì anh đã chịu nói chuyện với cô rồi. “Cô đừng nói những lời vô nghĩa nữa.” Mạc Hàn nói rồi bế cô lên, chạy ra khỏi căn phòng tối tăm ẩm thấp đó rồi nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ gia đình. “Nhưng… em muốn biết…” Trước khi em chết, em muốn nghe… Cứ vậy Mạc Hàn ôm Lạc Hy vào phòng mình, làm ai nấy cũng ngạc nhiên, ngay cả Khả Văn cũng chưa từng được vào phòng của anh. — Lạc Hy cứ ngỡ mình đã chết nhưng cô vẫn sống, cô vẫn còn thở, tiếp tục cuộc sống đau khổ này. “Mạc Hàn, anh có thể khiến em mỗi tháng đều đau đến chết đi sống lại, vậy anh có cách để em quên hết không? Em muốn một ngày nào đó, em có thể quên anh, em hứa sẽ không yêu anh nữa đâu.” Lạc Hy chăm chú nhìn vào những bông tuyết lung linh đang khẽ rơi ngoài cửa sổ, dường như lâu lắm rồi cô chưa thấy tuyết, cảm giác như đây có thể là lần cuối cùng cô còn có thể nhìn thấy tuyết rơi. “Cô im đi. Đừng nói những lời vô nghĩa.” Mạc Hàn đang làm việc trên bàn làm việc không quay lại nói, Lạc Hy không thấy tay anh hơi khựng lại một chút. “Hôm nay là lần đầu tuyết rơi phải không?” Hóa ra trước giờ, những lời cô nói, đối với anh đều là vô nghĩa. Mạc Hàn nói, “Ừ” Lạc Hy không nói gì nữa, im lặng xuống giường, lần đầu tiên cô được vào phòng anh, chẳng hiểu sao cô lại đủ can đảm đi đến cửa sổ, đôi chân lâu lắm chưa đứng lên bước đi nên hơi run, choạng vạng suýt ngã vài lần, cô với tay đến cửa sổ, định mở nó ra. “Đừng mở cửa ra.” Mạc Hàn lạnh lùng nói, Lạc Hy quay lại, anh đứng ngay sau lưng cô, cả người cao lớn hơn cô rất nhiều, làm cô phải ngước lên. Lạc Hy lặng im quan sát anh, cô chưa từng được nhìn anh kĩ như vậy lần nào, như muốn in sâu hình ảnh đẹp đẽ như thiên sứ của anh vào trong tâm trí, có lẽ cô đã sai, cho dù cô có quên hết tất cả chưa chắc cô có thể quên đi khuôn mặt và giọng nói trầm ấm của anh, Lạc Hy muốn ít nhất khi cô còn sống, anh có thể ôm cô vào lòng một lần, chỉ một lần là quá đủ rồi. “Tại sao cô lại thích tôi?” Anh lạnh lùng hỏi. “Vì anh là thiên sứ.”Lạc Hy không chút đắn đo nói. “Tại sao tôi lại là thiên sứ? Thiên sứ sẽ không giết người.” Anh chưa từng nghe ai nói anh là người tốt, anh là người máu lạnh, không khác gì ác quỷ, anh từng giết rất nhiều người, nhiều đến nỗi anh cũng không nhớ, ngay cả anh trai cùng lớn lên cới anh anh cũng không tha, vậy tại sao, cô lại nói anh là thiên sứ? “Nhưng anh đau lòng, rất đau vì khi anh đau lòng, em sẽ khóc thay cho anh và, em khóc rất nhiều.” “Đừng nói nhảm nữa, tuần sau tôi sẽ kết hôn cùng Khả Văn, cô có thể đi được rồi.” Anh lạnh lùng nói, vẫn giọng nói trầm ấm ấy nhưng lại làm tim cô đau thắt lại. “Anh có thể ôm em lần cuối không? Sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.” Lạc Hy nhìn vào đôi mắt nhạt màu của anh, vui vẻ nói. “Không, cô đừng hi vọng viển vông nữa.” “Nếu em chết, anh có đau lòng không?” Lạc Hy mở cửa sổ ra, vài bông hoa tuyết lạnh lẽo bay vào, cảm nhận được sự lạnh lẽo của tuyết, Lạc Hy cười, như lần đầu tiên cô gặp anh. Mạc Hàn không trả lời, anh cũng không biết bản thân mình có đau lòng không nữa, người anh yêu là Khả Văn. “Mạc Hàn, anh nói dối.” Tuyết sắp tàn rồi, em không được ngắm tuyết đầu mùa cùng anh rồi. Lạc Hy nói rồi bước đi, rời khỏi ngôi biệt thự màu trắng của anh, “Chúc anh hạnh phúc nhé.” “Anh có hứa từ nay sẽ yêu thương chăm sóc cô Khả Văn dù ốm đau bệnh tật cả đời không?” “…” Mạc Hàn chẳng nói gì, anh luôn cảm giác từ khi Lạc Hy quay lưng đi, anh đã thấy rất nhiều nước mắt, cô nói cô khóc thay cho anh. “Hàn…?” Khả Văn lo lắng nhìn Mạc Hàn, anh nói anh yêu cô, nhưng tại sao anh lại do dự? Vì anh hồi hộp? Hay vì… con ả kia? “Khả Văn, anh xin lỗi.” Mạc Hàn nói rồi quay lưng bỏ đi, tiếng chuông điện thoại reo, “Boss, Lạc Hy bị bắt cóc, ở dãy nhà hoang ở phía cánh đồng hoa oải hương ở phía tây thành phố!” Hương hoa oải hương nhàn nhạt khẽ bay trong gió, ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu rọi lên sắc tím đậm buồn kia. Mạc Hàn ôm Lạc Hy trong tay, cô mặc một chiếc váy trắng, tinh khiết như một thiên sứ, vết máu loang lổ xung quanh càng làm nổi bật làn da trắng đến nhợt nhạt của cô, Mạc Hàn cứ ôm cô như vậy đến khi nắng tắt hẳn, anh vẫn ôm cô, sửa ấm cho cô lần cuối và cũng ôm cô lần cuối. Rất nhiều năm sau đó, anh vẫn luôn mơ cùng một giấc mơ, cô ấy vẫn mặc váy trắng như lần cuối anh nhìn thấy cô, mái tóc đen dài xõa xuống qua hông, những bông hoa oải hương xung quanh càng làm cô trở nên nổi bật, tinh khiết như một thiên sứ, cô quay lưng lại với anh, anh nghe cô hỏi “Mạc Hàn, giờ anh có đau lòng không?” “…” Mạc Hàn đi lại gần cô, ôm lấy cô, cảm giác như cô sẽ tan biến bất cứ lúc nào. “Mạc Hàn, anh có hạnh phúc không?” Nước mắt khẽ rơi, anh nói, “Không.”
Sau đêm nay hai ta sẽ phải xa nhauEm sẽ quên anh thôi như chưa từng yêuTừng là hạnh phúc của emNgười đi bên em mỗi khi đêm vềMang cho em phút giây yên bình.[ĐK]Vì do em đã quá yêuQuá tin những lời anh hứaĐể rồi khi trong cơn mưaAnh trao nụ hôn bên aiĐể cho em đi anh nhéXin anh đừng tìm về làm chi hỡi ngườiNụ cười đã tắt trên môiVì chính anh đã đổi thayTừ đây anh sẽ không thấyNhững đêm dài chỉ còn mình em nơi nàyBên anh em thấy bình yênNhưng nay đã không còn.
Thông tin bài hátTên bài hát Anh Sẽ Quên Em Mà Ca sĩ NIT, Sing Sáng tác Sing Album Anh Sẽ Quên Em Mà Single Ngày ra mắt 23/12/2021 Thể loại Việt Nam, V-Pop Câu chia tay em nói với anh Khiến anh ngỡ ngàng Anh từng nghĩ sẽ bên nhau Chẳng thể đánh mất Giờ đã cách xa Chỉ còn nỗi nhớ Về em hằng đêm mà thôi Cho dù ta chẳng còn của nhau Vẫn yêu đậm sâu Anh muốn nói với em Anh chẳng sao đâu Anh sẽ ổn thôi Mà tại sao trong lòng anh Giờ đây luôn nhớ em Anh sẽ quên em mà Sẽ rất đau em à Trao hết yêu thương và Em rời xa anh thật đớn đau Tại sao em hỡi Hay chính anh là người không tốt Biết em đang bên ai rồi Những ký ức phai nhòa Đôi lúc anh khóc òa Bóng dáng em đâu rồi Sao giờ đây chỉ còn mỗi anh Tình mình giờ đây Đã cuốn sâu vào trong ký ức anh Ôm tương tư dõi theo em Vậy thôi Cho dù ta chẳng còn của nhau Vẫn yêu đậm sâu Anh muốn nói với em Anh chẳng sao đâu Anh sẽ ổn thôi Mà tại sao trong lòng anh Giờ đây luôn nhớ em Anh sẽ quên em mà Sẽ rất đau em à Trao hết yêu thương và Em rời xa anh thật đớn đau Tại sao em hỡi Hay chính anh là người không tốt Biết em đang bên ai rồi Những ký ức phai nhòa Đôi lúc anh khóc òa Bóng dáng em đâu rồi Sao giờ đây chỉ còn mỗi anh Tình mình giờ đây Đã cuốn sâu vào trong ký ức anh Ôm tương tư dõi theo em Vậy thôi Anh sẽ quên em mà Sẽ rất đau em à Trao hết yêu thương và Em rời xa anh thật đớn đau Tại sao em hỡi Hay chính anh là người không tốt Biết em đang bên ai rồi Những ký ức phai nhòa Đôi lúc anh khóc òa Bóng dáng em đâu rồi Sao giờ đây chỉ còn mỗi anh Tình mình giờ đây Đã cuốn sâu vào trong ký ức anh Ôm tương tư dõi theo em Vậy thôi
em sẽ quên anh thôi